Just don't follow your shadow, he said. You have to be careful not to follow, even if it does rise.
Spoiler
One Hundred Shadows, tiểu thuyết đầu tay của Hwang Jungeun, kể về cuộc sống của những con người nhỏ bé làm việc tại các cửa hàng buôn bán/tu sửa thiết bị thuộc một khu trung tâm điện tử lâu đời nằm giữa lòng Seoul hiện đại. Khi môi trường sống bị đe dọa bởi những quyết định vô tình của tầng lớp giàu có hơn và nhiều quyền lực hơn, bóng của họ - những người gần như vô danh (chỉ được gọi bằng họ hoặc bằng tên không họ), luôn mấp mé ở rìa của một xã hội không quan tâm nhiều lắm đến những tồn tại ở rìa- dần dần tách khỏi họ, đứng dậy và lấn át sự sống.
Buồn và u ám - gợi nhớ đến khu công nghiệp thời những năm 80 trong Cô gái viết nỗi cô đơn của Shin Kyung Sook - nhưng qua một điểm nhìn hiện đại và nhiều trìu mến cùng một ngòi bút tiết chế hơn, những mảnh đời lẩn khuất trong năm tòa nhà cũ nát nối liền với nhau theo nhiều cách dị thường của Hwang Jungeun hiện lên cô đơn mà không thê lương, ấm áp mà không ủy mị, nhen nhóm hy vọng nhưng tinh tế chứ không dàn trải và quá lộ liễu khiến người đọc (hoặc ít nhất là tôi) mệt nhoài.
Mỗi con người ở đó đều có một chuyện đời riêng, siêu thực theo những cách ám ảnh khác nhau, nhưng đều chung nhau một điểm là, bóng của họ đã-đang-hay sắp “đứng dậy” đè nén họ thật sâu xuống tận cùng của sự sống. Bởi vậy họ thường dặn dò nhau không được đi theo cái bóng khi nó sống dậy khỏi mình, hoặc thậm chí họ đi tìm, cố gắng nắm tay kéo người đã lỡ chân đi theo bóng của mình trở về.
Như Eungyo và Mujae, hai người trẻ tuổi sống thầm lặng và không tương lai giữa sự lâu năm quen thuộc đang trên bờ vực đổ vỡ.
Eungyo và Mujae, một chuyện tình không một lần nhắc tới từ “yêu”, không những cuộc hẹn hò chủ định, không hứa hẹn, không những cử chỉ thân mật
chỉ có những cuộc đối thoại như độc thoại khi mà lời người nọ liên tục lẩn vào lời người kia,
đôi ba bữa ăn bộc phát với những món bình dân được miêu tả đầy cẩn trọng,
một món quà gieo hy vọng, một cú điện thoại đến trễ nhiều ngày lại đúng vào hôm mất điện, một tối muộn cùng nhau đánh cầu lông để xua đi cơn mất ngủ ám ảnh,
và hai cái nắm tay.
Yếu tố huyền ảo trong tác phẩm này của Hwang Jungeun có thể không hoàn toàn mới mẻ, nhưng đem lại hiệu quả tối đa, ở đây đó là khiến hiện thực thật và sống động hết mức có thể, không phải lười nhác ảo chỉ để cho ảo.
Những đoạn hội thoại không rạch ròi ai là người đang nói/kể cũng tăng thêm “nồng độ” huyền ảo. Bất cứ nhân vật nào, khi kể chuyện đời mình sẽ được đột ngột mà khéo léo đôn lên trước nhất để người đọc, thường phải đến lúc nghe hết chuyện mới nhận ra người vừa kể cho mình nghe đó là ai và đôi khi cũng không tránh khỏi nhầm lẫn, nhưng đồng thời lại đặc biệt tập trung và quan tâm hơn đến nhân vật đang được giới thiệu với mình.
Cuốn sách mỏng, bảy chương như bảy bài thơ dài vẽ nên những quang cảnh đô thị chưa được bộc lộ nhiều của Hàn Quốc hiện đại qua các sản phẩm văn hóa đại chúng (và dù là cảnh đô thị nhưng lại cứ khiến nhớ tới Tales from Outer Suburbia của Shaun Tan là như nào!), chạm tới nhiều vấn đề cũng như mâu thuẫn của xã hội nhưng tuyệt đối chưa bao giờ có ý muốn gồng mình nhồi nhét chính trị, có chăng đó chỉ là cách Hwang Jeungeun bộc lộ sự quan tâm đến những số phận bên lề, ngoài rìa, bị bỏ lại phía sau của một xã hội phát triển quá vội. Đọc văn Hwang Jungeun, có thể cảm nhận rõ rệt tình cảm chị dành cho các nhân vật của mình, và có lẽ đây là điều ghi điểm nhiều nhất với tôi. Ở bản tiếng Hàn, Hwang Jungeun dành trọn phần lời tác giả để viết một bài thơ dành cho Eungyo và Mujae, mong rằng thế giới tàn nhẫn này sẽ bớt bạo tàn với họ và cầu cho trên con đường đêm đang đi họ sẽ gặp được một ai đó. (Ở phần lời tác giả một tác phẩm mà tôi rất thích khác, truyện vừa [b: Kong's Garden|25911445|Kong's Garden (K-Fiction 006)|Hwang Jung-eun|https://images.gr-assets.com/books/1436921686s/25911445.jpg|45798458], chị cũng bộc lộ sự trăn trở về nhân vật chính của mình, về những biến cố sẽ xảy đến tiếp với cô ấy sau khi tác phẩm đã kết thúc.)
What are you so worried about, Eungyo?
It's too dark.
Of course it's dark, it's nighttime.
But it's too dark it doesn't seem possible that we'll make it to somewhere bright.
It's so dark, you don't know who we might run into. Could be anyone.
Anyone would do, I said, that's why we're going. I'd happy to run into anyone right now. And if we do, won't they be just as startled, given that we could be anyone too?
Are we ghosts? we wonder. Who could tell, this late at night. We might be ghosts seeking others of our kind, walking under a pale moon.
sau khi đọc xong cuốn này (thực ra là một truyện ngắn song ngữ Hàn-Anh) + một nửa cuốn tiểu thuyết khác (có thể coi là gần như nổi nhất ở Hàn) của Hwang Jung Eun thì dám nói chị là nữ tác giả Hàn Quốc mình thích nhất trong số các tác giả đã đọc quá :”nữ tính, da diết nhưng thản nhiên và không đến mức ủy mị (ở nhiều chỗ) như Shin Kyung Sook, có chạm đến nhiều vấn đề xã hội nhưng gần gũi - cảm giác như chạm vào được/ như là chuyện của mình - chứ không to tát (đôi khi) lên gân và tạo cảm giác xa cách như Han Kang, cool nhưng không lạnh lùng như Jo Kyung Rancách viết ảo ảo cũng không khiến mình thấy khiên cưỡng nên mình rất thích :”“từng đọc được review đúng một câu về văn của chị trên một diễn đàn tạp nham nọ mà đến giờ vẫn nhớ và tâm đắc mãi, và cũng nghĩ có lẽ không thể viết về văn của chị đúng hơn, là: “cô độc nhưng rất ấm áp”sự ấm áp có lẽ đến từ cách chị nghĩ về và “đối xử” với các nhân vật của mình, đặc biệt là các nhân vật nữnhư ở phần lời tác giả Kong's Garden chị có viết như thế này (dù lúc mới đọc ở bìa 4 mình đã không nghĩ nó quá đặc biệt, nhưng sau khi đọc xong câu cuối cùng của truyện rồi đọc lại thì mới thật là cảm động: I wrote this short story in the summer. I believe it was probably when summer was changing to fall. I still sometimes think about the narrator of this short story. How did she spend her day today? How will she spend it tomorrow?)cuốn này là truyện ngắn nên cũng chẳng biết viết về nó thế nào để không spoil ha ha (liên quan?) chỉ muốn nói là mình chọn cuốn này của chị để đọc đầu tiên chỉ bởi bạn nhân vật chính làm ở một hiệu sách tọa dưới tầng hầm của một tòa nhà buôn bán :””“I'm still doing the same sort of things. I still work and experience things that embarrass me, although not to the degree that they would bother me too much. If I feel too embarrassed to stand it any longer, then I quit and never come back. Of course, this doesn't happen very often. I hope that if I have to move to another neighborhood there'll be a lot of acacia trees there too. Still even if I end up in a neighborhood without a single acacia tree, I'm sure I'll end up adjusting to it all pretty well.How am I? I'm doing the same.
cũng có hơi hơi nhiều lý do để cho ít sao hơn nhưng vì nội dung kể về một cuộc hành trình (mà lại là một cuộc hành trình hấp dẫn) nên nhất định muốn chấm theo quá trình chứ không phải kết quả hehe
còn kết quả thì là như thế này:
muốn rate lại Tro tàn sắc đỏ vì cuốn đó thực sự buồn ngủ (ngẫm lại mình cũng không thích nó đến vậy) và cũng vì cuốn này thấy hay hơn rất nhiều, nhưng lười quá
no one:
Hibari: tôi bật khóc bằng chất giọng thiên thần vô cùng kỳ diệu (!!)
3.5
tuy nhớ là Dazai vẫn luôn có chút hài hước nhưng không nhớ là có tửng tửng đến thế này không :-?
đọc cười sml mấy chập
quả nhiên Dazai viết nhân vật nữ hay, dù là qua lăng kính tâm lý của cái anh chàng nhân vật chính chán phát chết, mấy chị trợ lý ở viện điều dưỡng đáng yêu ghê, còn mấy anh “học viên” thì sao cũng được
Nói chung là thích văn Hàn Hàn
vì buồn cười
buồn quá thành ra cười, buồn nên phải cười, thế nào cũng được
cười mãi xong thấy vẫn buồn
tập này dễ thương quá đi mất ư_ư
cả cái ngoại truyện cũng là cái ngoại truyện dễ thương nhất ư_ư
người ko có năng lượng toán học đọc vòng này nhiều toán hơi mệt ( ̄ ¨ヽ ̄)
mà có một cái sự mắc cười khó hỉu, không rõ tác giả vô tình hay cố ý nứa ( ͡° ͜ʖ ͡°)
đặc biệt là em Nao, thở ra câu nào lại muốn cười khục khục khục câu ấy
ba nhân vật chính của ba truyện này cứ như kiểu ba nhân vật nền, đương lờ nhà lờ nhờ thì bị đẩy vào trung tâm, thình lình phải đối diện với những biến cố kịch tính quá sức và buộc phải đưa ra những hành động mang tính quyết định quá khả năng; khổ nỗi vì số phận đã định họ không sinh ra cho huy hoàng hay chói sáng dù chỉ một thoáng trên nhân gian nên khó trông mong ở ba cái truyện này chút gì thỏa mãn mà chỉ có thể ngồi đó, chẳng thể quay mặt đi, chứng kiến từ tốn và tỉ mỉ cái quá trình downfall của họ,
We are all in this together, this world of loss and defeat. All of us, every one of us, has had a moment when a window opened, when we caught a glimpse of the open, sunlit world beyond, but all of us, on this bus, have had that window close and remain closed.
A very friendly reminder of what a Loser I am. But somehow it's fun being The Loser, I can tell. It's just “no fun to face what you don't need to be.”
tập này hơi filler
nhưng có chút backstory về Tướng độc dược dù chỉ vài khung hình cũng mê vãi nồi huhu
chời đụ ơi chưa gì đã hoang mang vì nhiều thuyền muốn nhảy quá =))
art thực sự đẹp mua về sưu tập bìa thôi cũng được chảy máu mắt
3.75
ợ quyển này đáng yêu quá các ông ;_;
nội dung thì seo hép nhưng giọng văn hay (hay do dịch? cũng không biết lữa mà chung là tôi thích)
not the neurodivergent representation i thought it would be (beautifully written thou)
sometimes funny but most of the time just so laughable that i kept side-eyeing was this shit satire bitch it might be but too much of juvenile self-indulged melodrama could only get me so far
Nói chung là thích văn Hàn Hàn
vì buồn cười
buồn quá thành ra cười, buồn nên phải cười, thế nào cũng được
cười mãi xong thấy vẫn buồn
“The bike and I, we're only at ease when we're all alone.”
“Poor bicycle, alone with me on this road, and poor knee. My bicycle and my knee seemed to carry all the weight of the sickly sky. I felt an irresistible urge to cry come over me, on this heavy road that stretched out everywhere. And so I cried.I pedaled harder.”
“All at once, it seemed as if I'd been pedaling in the dark for practically fifteen years, to arrive one night amid those lights.”
có những bộ như thế này thấy dễ thương quá
cũng chẳng có gì độc đáo xuất sắc hay kỳ dị khác thường, toàn những trope quen nhưng mạch truyện vẫn rất tự nhiên, thỉnh thoảnh hơi dramatic hơi sến nhưng vẫn dễ thương rất nhiều
nhân vật cũng đáng yêu, đặc biệt rất thích cách xây dựng nam chính, vừa kiểu stereotype lại vẫn có những phá cách (bựa) bất ngờ
(cảm thấy may mắn vì xưa đã nhắm mắt đưa tiền rước về hihi)
“Sou, are you going somewhere far away?”
I'm gonna say I love Takemitsu Zamurai and Sunny an equal amount but Sou, you broke my heart.