Ratings1
Average rating5
Cuốn sách tuổi thơ.
Tôi có chút ít kỷ niệm với cuốn sách này.
Hồi lớp 9, tôi sục sạo phòng thiếu nhi của thư viện tỉnh rồi mượn cuốn này về, dù chẳng thực sự bị lôi cuốn bởi cái tên hay bìa sách, cũng chẳng biết ông tác giả là ông nào. Và tất nhiên như bao cú twist thường thấy của sự đọc, đến mức gọi là twist thì cũng hơi kỳ, tôi mê nó.
Truyện cùng tên với tựa sách là truyện tôi nhớ mãi.
Cô bé nhân vật chính mua được chiếc mũ mới có cái dải pompadour rất xinh, nhưng chưa kịp đội thì lên sởi nặng, bị di chứng (?) không mở nổi mắt. Rất nhiều ngày nhiều tuần trôi qua cô bé vẫn không mở được mắt và chỉ “nhìn” mọi thứ xung quanh qua những lời miêu tả vô cùng sống động và tràn đầy cầu kỳ của ba. Thương con gái mãi không nhìn lại được, ba đưa cô bé lên thành phố gặp bác sĩ chuyên chữa mắt, rồi tiện thể hai ba con thăm thú phố phường. Rồi ba dẫn em đi ăn một bữa ở một nhà hàng phải đi lên rất nhiều bậc thang, và qua những lời miêu tả của ba, cô bé cảm tưởng như mình và ba như đang dùng bữa giữa mây trời và phong cảnh thần tiên.
Nhưng cô bé mãi vẫn không khỏi mắt, bác sĩ nói có thể là do em sợ chói nên chưa dám mở mắt chứ mắt em đã khỏi hoàn toàn rồi. Ba tìm đủ cách mà cô bé vẫn không chịu mở mắt, cho đến một ngày, ba sực nhớ ra cái mũ cô bé rất thích. Cầm trên tay chiếc mũ mình đã háo hức biết bao mà chưa kịp đội cô bé từ từ mở mắt.
Tôi thích nhất đoạn cuối của truyện này, lúc cô bé thú nhận đôi lúc em hơi hối tiếc vì không còn được nhìn thế giới bằng đôi mắt của ba nữa.
Hồi lớp 9, tôi đã có cơ hội “thủ” cuốn sách này cho riêng mình vì cô thủ thư điền sót vào phiếu mượn. Không hiểu sao tôi lại hùng hồn dập tắt dã tâm, nghiêm chỉnh đem trả lại sách cho thư viện và nhắc cô thủ thư cô ơi ghi thiếu rồi.
Hết lớp 9, tôi không còn được mượn sách ở phòng thiếu nhi, không còn cơ hội đọc lại cuốn sách nữa. Rất nhiều năm về sau, cũng không tìm lại được cuốn sách ở đâu, tôi không ngừng nuối tiếc vì quyết định trả lại sách hồi xưa =)) Thậm chí không ít lần tôi mơ mình đi lùng sục ở những hàng sách cũ, tìm được cuốn sách rồi, đương hồi hộp mở ra chưa kịp đọc chữ nào thì tỉnh dậy...
Hôm nay, tôi có cơ hội đọc lại cuốn sách tuổi thơ này. Tôi đã lưỡng lự một lúc. Có lẽ là tôi sợ mình sẽ nuối tiếc như cô bé, khi không còn được đọc và nhớ về cuốn sách này bằng trí nhớ không còn mới và những giấc mơ...
Nhưng rồi tôi đọc nó. Và tôi vẫn mê nó như ngày nào.