Ratings1
Average rating5
Reviews with the most likes.
Tiểu thuyết thứ ba của Hwang Jung Eun. Vậy là mình đã đọc được 5/7 cuốn của chị rồi (ง ื▿ ื)ว
(Cuốn sách này rất đặc biệt với mình, thế nên chắc đây sẽ giống một sớ kể lể linh tinh chứ không phải review đâu nè :p)
Đây là cuốn sách khiến mình lần đầu tiên biết đến tên Hwang Jung Eun, sau khi đọc được 1/3 thì mình cảm thấy có lẽ phải dừng lại để đọc sách của chị theo trình tự thời gian, thế là đọc hết cuốn này mất những hơn hai năm.Mình ngẫu nhiên mua cuốn này vì cái tên, một cái tên mình thấy rất hay và (vì thế) chẳng biết dịch ra thế nào. Bản tiếng Anh I'll Go On cũng là một cái tên đúng và hay. Trong truyện này, "go on" là tiếp tục, một cách đơn giản và không bóng bẩy gì hết, tiếp tục kể chuyện và tiếp tục sống. Khi còn đăng nhiều kỳ trên mạng, HJE đặt tên cho tác phẩm của mình là SoraNanaNagi - tên của ba nhân vật chính, khi đọc nhanh nghe sẽ như Sonagi - mưa rào. Ở Một trăm cái bóng thì có xuất hiện mưa bóng mây và có một cảnh hai nhân vật chính ngồi che ô dưới một chòi nghỉ chân. Gần đây, tác phẩm mới nhất của chị được đặt tên là 디디의 우산 - Ô (đi mưa) của DD. 우산 (Usan) - vũ tán, ô đi mưa là một trong những từ tiếng Hàn mình thích nhất. Lan man vậy cốt cũng chỉ muốn nói, mình rất thích những hình ảnh liên quan đến mưa, cách chúng trở đi trở lại như một chấp niệm trong văn HJE. Cuốn Ô của DD sau khi xuất bản, được ví như một tán ô nhỏ để người đọc nương ẩn chốc lát trước thế giới ngày càng tàn bạo. Nghe hơi sến một chút, nhưng quả thực văn HJE với mình chính là một tán ô như vậy.Quay trở lại với I'll Go On. Về nội dung, như tất cả các cuốn khác, HJE chạm tới rất nhiều vấn đề: gia đình đơn thân, tình yêu đồng giới, giai cấp xã hội, mối quan hệ phức tạp giữa mẹ-con gái,... nhưng mình nghĩ bao trùm luôn luôn là bạo lực - thứ bạo lực không chỉ đơn thuần lồ lộ bằng hành động hay lời nói mà âm thầm, liên tục, cuồn cuộn biến hóa và tiến hóa và vì thế ngày càng nặng nề, càng có sức bòn rút và hủy hoại con người ở một cấp độ sâu sắc hơn.Không dữ dội như [b:야만적인 앨리스씨|34379964|야만적인 앨리스씨|Hwang Jungeun|https://i.gr-assets.com/images/S/compressed.photo.goodreads.com/books/1489412964l/34379964._SX50_.jpg|55468032], nhưng thế giới trong I'll Go On vẫn vô cùng khốc liệt, bởi những cái chết đột ngột, khó lường, khó tưởng tượng đến mức hiển nhiên; sự nghèo khó không buông tha; những sang chấn tâm lý khó vượt qua; khuynh hướng tự hoại khó có thể thỏa hiệp. Nhưng mình hoàn toàn không đồng ý với review 1 sao nào đó (hừm!) cho rằng các nhân vật trong này không thoát khỏi vòng luẩn quẩn của sự tự thương hại hay đắm chìm trong cảm giác làm nạn nhân; không lối thoát; hay thậm chí còn lên án đây là một tác phẩm borderline sexist - cổ xúy cho idea những đứa trẻ lớn lên trong gia đình khuyết thiếu người đàn ông sẽ "có vấn đề". Trước khi đọc sách mình bán tín bán nghi review đó vì thực sự HJE là tác giả HQ cuối cùng mình nghĩ đến khi nhắc tới từ sexist. Và quả nhiên, mình nghĩ mình và reviewer kia chắc đã đọc hai cuốn khác nhau thật á, vì tại sao có thể đọc những đoạn Nana trăn trở rất nhiều và cuối cùng quyết định làm mẹ đơn thân thay vì kết hôn với một gã "ông chú Hàn" và về sống với cái gia đình "đầy đủ" của gã rồi vẫn có thể kết luận đây là một cuốn sách sexist và không lối thoát nhỉ? Mình không biết nữa, có vẻ nhiều người khi đọc sách hay xem phim luôn muốn một cái kết thật rõ ràng đập vào mặt, có lẽ vì hiện thực luôn không dễ dàng nên họ muốn tìm "lối thoát" trong những sản phẩm hư cấu. Mình thì ngược lại, vì hiện thực như vậy nên mình càng khó đồng cảm và đặt lòng tin vào những cái kết quá chặt chịa. Và với mình, có thể tiếp tục sống như ba nhân vật trong truyện đã là một cách giải quyết cần rất nhiều dũng cảm và nỗ lực rồi. Tiếng Hàn mà HJE sử dụng trong I'll Go On là thứ tiếng Hàn Hàn nhất và đẹp nhất mình từng đọc (dĩ nhiên là theo tiêu chuẩn của mình). Hàn vì những lối chơi chữ, ghép chữ, những đại từ nhân xưng, cách gọi tên. Đẹp vì sự lặp đi lặp lại của những từ ngữ, lối nói đời thường nhất lại đem đến những rung cảm sâu sắc nhất. Đọc văn HJE làm mình nhớ lại những ngày đầu học tiếng Hàn, tập đặt câu theo từng đuôi câu, đặt đi đặt lại cố gằng cảm nhận sắc thái khác nhau của từng câu. Văn của chị gần gũi với mình là vì thế.Nếu ví thì mình muốn ví cuốn sách này với một bài hát shoegaze (hoặc một bài shoegaze-y dreampop, dù chẳng biết nó thực sự là cái gì nữa haha), nếu đủ kiên nhẫn và rộng mở, sẵn sàng lặn vào những câu văn mơ hồ những chi tiết vụn vặt lặp đi lặp lại như muốn tạo nên một wall of sound đằng đặc, những mộng ảo bồng bềnh như những hiệu ứng reverb thì cuối cùng sẽ được nếm trải cảm giác sáng bừng khi bắt được melody rất hút tai và chưa bao giờ xa lạ được giấu trong đó.(Nói vậy chứ cuốn này HJE khá là straight-forward đó chứ không đánh đố gì đâu, tới mức nhiều lúc mình thậm chí còn muốn chị subtle hơn một chút, nhưng nghĩ lại thì mình thực sự cũng muốn Sora-Nana-Nagi có thể nói ra những lời như vậy.)